Thông số kỹ thuật Người Minh Họa
Mỗi bức tranh trên thân thể ông ta là một câu chuyện. Một câu chuyện có thật, sống sít, đầy máu, cái chết, nỗi tuyệt vọng, sự day dứt. Những câu chuyện giả tưởng (hay chẳng giả tưởng cho lắm) về tương lai của loài người, một tương lai đầy ắp những phương tiện công nghệ mà với thời đại ngày nay là khó hình dung, một tương lai thiếu vắng tính người.
Bằng giọng văn đơn sơ, chuẩn xác, lạnh lùng, với chút trào lộng quyện với ít nhiều u ẩn, một lần nữa, Ray Bradbury, tác giả của 451 độ F lừng danh, cho ta thấy rằng, về thực chất, khoa học viễn tưởng là một thể loại văn chương nghiêm túc và sâu thẳm như thế nào trong việc bắt con người phản tỉnh.
“Cốt truyện tài, văn chương đẹp, nhân vật thật hơn cả thật… chẳng nhà văn nào sánh ngang Ray Bradbury.”
- The New York Times
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....
Hà My Ranger
Yêu TIKI từ dịch vụ đến việc cho phép review sản phẩm sau khi mua bao lâu cũng được. Mình sẽ review nội dung sách. Đây là tác phẩm đầu tiên mình đọc của Bradbury, không biết các quyển khác thế nào chứ quyển này điên như thể ông viết trong lúc sốt cao mê sảng. Sách tên "Người minh họa" vì có một gã xăm được GIF lên lưng - đây là để mở đầu sách, còn đâu sách xoay quanh nội dung những chiếc GIF đó: thế giới tương lai phản địa đàng; con cái hãm hại bố mẹ, máy móc úp sọt con người, người âm xua đuổi người dương; chiến tranh giữa các hành tinh; con người rơi vào khủng hoảng hiện sinh khi ra ngoài vũ trụ: tôi là ai? tôi sinh ra để làm gì? tôi có thật không?... Vũ trụ vô tri, vô nghĩa hay khiến con người hoang mang về sự tồn tại của họ. Vì mình dễ bị kích động nên quyển này khá nặng nề với mình, lâu lâu chỉ dám đọc một ít. Xin dẫn một kiểu hội thoại trên tàu vũ trụ rất tiêu biểu trong sách: "... Chẳng còn lại gì ngoài ký ức, và tôi không tin ký ức của mình. Tôi có thể thực sự chứng minh là tôi viết những truyện đó không? Không. Có tác giả nào làm được điều đó không? Ý tôi là bằng chứng ấy. Ý tôi là dùng hành động làm bằng chứng. Không. Trừ phi ai đó ngồi trong phòng trong lúc ta đang đánh máy, và ngay cả khi đó ta cũng chỉ viết từ trong ký ức. Và một khi một việc đã hoàn thành thì không còn bằng chứng gì nữa, chỉ có ký ức mà thôi. Vậy là tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện mình đã từng có vợ con hay có công ăn việc làm thật sự. Tôi nghi ngờ chuyện mình đã sinh ra ở Illinois, có một người cha nghiện rượu và một *** thô thiển. Tôi không thể chứng tỏ được điều gì. ..." Tâm thần Bradbury lúc viết đoạn này có ổn không vậy?